Tranh thủ chồng vắng nhà, mẹ kế ngủ cùng thằng con trai riêng của chồng

Cô cắn môi, tay siết chặt gối, tự nhủ: “Hắn không còn gì uy hiếp mình nữa, anh đã bảo vệ mình rồi,” nhưng ký ức về căn phòng khám lạnh lẽo lại ùa về không kiểm soát. Đôi mắt cô thâm quầng, ánh nhìn xa xăm, như lạc vào một miền ký ức vừa đau đớn vừa ám ảnh. Thư ngồi co ro trên chiếc sofa bọc vải màu xám, đôi chân trần co lên, bàn tay thon gầy ôm chặt chiếc gối ôm cũ kỹ mà cô thường dựa vào mỗi khi lòng bất an. Đêm qua, sau khi Hoàng đạp nát chiếc USB của Nam, cô đã tưởng mọi thứ sẽ chấm dứt, nhưng sâu trong lòng, nỗi sợ vẫn bám riết, như một cái bóng vô hình không thể xua tan. Dưới ánh đèn đường lập lòe, Nam ngồi trên ghế đá, chiếc áo sơ mi xanh nhạt phẳng phiu ôm lấy thân hình cao gầy, tay cầm điếu thuốc cháy đỏ, từng làn khói trắng mỏng manh bay lượn trong không khí lạnh. Bên trong căn phòng khách nhỏ bé, mùi cà phê đen thoảng nhẹ từ chiếc cốc sứ trắng đặt trên bàn gỗ thấp, hơi nóng bốc lên uốn lượn trong không khí, như những sợi khói mỏng manh tan biến giữa ánh sáng mờ đục. Chiếc áo sơ mi dài tay màu be cô mặc đã nhàu nhĩ, những nếp gấp lộn xộn chạy dọc thân áo như minh chứng cho một đêm dài trằn trọc không ngủ. Những chiếc lá vàng úa rơi lác đác trên lối đi lát sỏi trắng, ánh đèn đường vàng vọt lập lòe bật sáng, hắt bóng loang lỗ lên mặt đất ẩm ướt sau cơn mưa sáng.